Đêm Lạc Đường

Gió bấc lạnh lùng tựa mũi dao
Cắt lên da mặt, thấm đơn bào
Màn sương trắng đục che đường cỏ
Triền núi đen tuyền chắn ánh sao
Đồng vắng vài căn chòi vách đất
Rừng khô không một thoáng hương đào
Mơ hồ như thoảng nghe đâu đó
Tiếng sáo nhà ai chợt vút cao.

Phạm Doanh

Trò chuyện cùng chủ bút:

Có 0 bình luận.