Thu Khúc

(nguyên bản)
Rừng thu vàng nhạt nắng phai phôi
Chiều nhẹ dần qua lắng ngậm ngùi
Mơ ảo khói huyền che ngọn trúc
Bềnh bồng mây xám phủ lưng đồi
Con đường trước mặt còn xa lắm
Quán nước ven sông đã đóng rồi
Người khách qua đò không ngoảnh lại
Có gì chua chát đọng trên môi.

(Bản gò chữ để thành chính luật theo đòi hỏi mới)

Rừng chiều ảo diệu nắng phai phôi
Lắng nhẹ ngày sang bóng tối hồi
Thấp thoảng mây huyền che ngọn trúc
Bồng bênh khói xám phủ lưng đồi
Con đường trước mặt còn xa lắm
Quán nước ven sông đã đóng rồi
Lữ khách qua đò không ngoảnh lại
Nghe gì đắng chát đọng trên môi.

Phạm Doanh

Trò chuyện cùng chủ bút:

Có 0 bình luận.