Mười Năm Tử Biệt

(Nguyên bản)
Gió hú chiều nay lộng đỉnh trời
Miền quan ải lạnh, lạnh hồn tôi
Chung quanh triền núi đầy mây phủ
Trước mặt dòng sông lặng lẽ trôi
Phong cảnh tạc thành tranh thủy mạc
Thiên nhiên hòa với mộng xa vời
Mới đây ngày ấy cùng vui bước
Mà đã mười năm tử biệt rồi.

(Phiên bản gò câu ép chữ sửa thành Chính Vận nhưng vô hồn, vô cảm)

Gió hú chiều nay lộng đỉnh đồi
Đêm về khí lạnh, buốt hồn tôi
Quanh đèo dãy núi mây giăng phủ
Trước mặt dòng sông nước lặng bồi
Thắng cảnh như phông tranh thủy mạc
Thiên đình tựa giấc mộng xa xôi
Ngày xưa chốn nọ cùng vui bước
Thế đã mười năm tử biệt rồi.

Phạm Doanh

Đến Khi Hiểu Được Đời Hư Ảo

(Nguyên bản)
Bản ngã sa lầy tận hố sâu
Tháng năm hun hút những cơn sầu
Xác thân bỏ lại vùng không tưởng
Tâm thức chờ mong cõi nhiệm mầu
Cồn cát im lìm nghe sóng biển
Chim bằng mỏi mệt nghỉ nơi đâu?
Đến khi hiểu được đời hư ảo
Là trắng bàn tay, bạc mái đầu.

(Bản sửa thành Chính Vận và không "lỗi bệnh")

Bản ngã sa lầy tận hố sâu
Mười năm héo hắt những cơn sầu
Tâm thân bỏ lại vùng không tưởng
Ý thức chờ mong cõi nhiệm mầu
Bãi cát im lìm nghe sóng biển
Chim bằng mỏi mệt nghỉ nơi đâu?
Từ khi hiểu được đời hư ảo
Trắng cả bàn tay, bạc mái đầu.

Phạm Doanh

Hãnh

(Nguyên bản)
Nàng đi trên phố dáng kiêu sa
Áo lụa Hà Tây trắng ngọc ngà
Gót nhỏ trong hài không lấm bụi
Tóc dài vờn gió thoảng mùi hoa
Mấy chàng trai trẻ theo dồn bước
Đôi mắt xanh lơ chẳng liếc qua
Vênh mặt, anh choàng vai nhỏ nhắn
“Người xinh đẹp ấy của riêng ta!”

(Bản sửa để thành Chính vận)

Nàng đi dưới phố dáng kiêu sa
Áo lụa Hà Tây trắng ngọc ngà
Gót nhỏ hài thon không lấm bụi
Chân dài gió vuốt thoảng mùi hoa
Dăm chàng tuổi trẻ theo dồn bước
Ánh mắt xanh lơ chẳng liếc qua
Vác mặt, anh choàng vai nhỏ nhắn
“Người xinh đẹp ấy của riêng ta!”

Phạm Doanh

Ảo Mộng

(Nguyên bản)
Tấm áo rừng thu chuyển sắc vàng
Vắng người tâm tưởng chợt hoang mang
Căn phòng lạnh lẽo càng hiu quạnh
Chăn chiếu đìu hiu lại ngỡ ngàng
Cứ ngỡ dáng em êm giấc điệp
Đâu ngờ bóng tối mị nhân gian
Cớ sao mình vẫn còn mơ mộng
Dệt mối tình si rất muộn màng.

(Sửa thành chính vận và không "lỗi bệnh)

Tấm áo rừng thu chuyển sắc vàng
Không người tính cách chợt hoang mang
Căn phòng lạnh lẽo thêm cô quạnh
Chiếc gối đìu hiu lại ngỡ ngàng
Cứ tưởng hình em êm giấc điệp
Đâu ngờ bóng tối mị nhân giang
Mà sao họ vẫn còn mơ mộng
Dệt mối tình si rất lỡ làng.

Trang này đòi hỏi chính vận thì Bà Huyện TQ, Tú Xương, Nguyễn Khuyến cũng thua)
Phạm Doanh

Thu Khúc

(nguyên bản)
Rừng thu vàng nhạt nắng phai phôi
Chiều nhẹ dần qua lắng ngậm ngùi
Mơ ảo khói huyền che ngọn trúc
Bềnh bồng mây xám phủ lưng đồi
Con đường trước mặt còn xa lắm
Quán nước ven sông đã đóng rồi
Người khách qua đò không ngoảnh lại
Có gì chua chát đọng trên môi.

(Bản gò chữ để thành chính luật theo đòi hỏi mới)

Rừng chiều ảo diệu nắng phai phôi
Lắng nhẹ ngày sang bóng tối hồi
Thấp thoảng mây huyền che ngọn trúc
Bồng bênh khói xám phủ lưng đồi
Con đường trước mặt còn xa lắm
Quán nước ven sông đã đóng rồi
Lữ khách qua đò không ngoảnh lại
Nghe gì đắng chát đọng trên môi.

Phạm Doanh

Lời Nghệ Nữ

(Bản nguyên thủy)
Khách ơi xin cạn chén đầy vơi
Uống nỗi bi thương của cuộc đời
Trăng sáng cho lòng em lắng đọng
Rượu ngon để sắc khách vui tươi
Đêm nay sao tiếng đàn tha thiết
Mộng cũ thành mơ ảo mất rồi
Uống nữa đi người, say thật nhé
Rồi mai về chốn ấy mù khơi.

(Bản sau khi gò câu, ép chữ để tránh mọi "lỗi bệnh" nhưng vô cùng gượng ép)

Xin mình hãy cạn chén đầy vơi
Bớt nỗi bi thương của cuộc đời
Nguyệt tỏ cho lòng em lắng đọng
Bia nồng để sắc khách thêm chơi
Đêm trăng ngỡ tiếng đàn không cảm
Mộng ảo thành hư cấu hết thời
Uống nữa đi người, say thật nhé
Mai này ghé chốn ấy mù khơi.

Phạm Doanh

Đêm Thao Thức

Ngọn nến lập lòe hết một đêm
Ngoài kia xào xạc lá trên thềm
Giáo điều chính đạo chưa thông suốt
Tư tưởng nhân sinh vẫn tỏa kềm
Mái tóc pha sương lòng nguội lại
Đôi tay bất lực dạ buồn thêm
Có chi đáng kể đời băng hoại
Cay đắng làm gì, hãy cố quên!

Phạm Doanh

Đêm Lạc Đường

Gió bấc lạnh lùng tựa mũi dao
Cắt lên da mặt, thấm đơn bào
Màn sương trắng đục che đường cỏ
Triền núi đen tuyền chắn ánh sao
Đồng vắng vài căn chòi vách đất
Rừng khô không một thoáng hương đào
Mơ hồ như thoảng nghe đâu đó
Tiếng sáo nhà ai chợt vút cao.

Phạm Doanh

Bá Vơ

Đạt chuẩn Ngũ độ thanh.
Thơ không lỗi bệnh nhưng vô hồn, vô cảm, vô nghĩa

Cái chuyện Đường Thi chả dễ thuần
Cho dù có giỏi cũng trầm luân
Gò câu ghép chữ không người ngại
Giữ luật canh lề ít kẻ tuân
Đối chỉnh khôn hề lo giữa hạ
Cân bằng chẳng lẽ học đầu xuân
Cờ chưa ngã cuộc hình như bí
Rượu vẫn còn đây đủ hết tuần

Phạm Doanh

Tấm Hình Lúc Trẻ

Tấm hình lúc trẻ thuở hai mươi
Ngày ấy đời không biết hận đời
Tim vẫn nung sôi bầu nhiệt huyết
Hồn chưa từ bỏ mộng ngàn khơi
Nhưng rồi ảo tưởng tràn tâm khảm
Còn lại hoang vu cả kiếp người
Ôi những tháng năm ngà ngọc cũ
Để lòng tiếc nuối mãi khôn nguôi.

Phạm Doanh